Măng le có nhiều ở trong rừng của vùng Đông Nam Bộ như Đắk Lắk, loài măng này vốn được lấy từ phần ngọn của cây le, một loài cây thuộc họ tre nứa nhưng không có gai, phần thân dẻo và mọc thành bụi, bên trong măng le đặc ruột. Loại măng này bắt đầu có từ khoảng tháng 8 đến hết tháng 10 hằng năm.
Măng le hái về sẽ chia thành 2 loại là măng lóng và măng đọt và được sơ chế thành măng le khô hay dùng măng le tươi chế biến món ăn trực tiếp. Người ta dùng măng le để chế biến thành nhiều món như: Vịt kho măng, bún măng, vịt hầm măng,...Khi ăn sẽ cảm nhận được vị ngọt bùi nhẹ, mùi thơm và không bị chát hay đắng.
Măng tre hay măng ta có tên khoa học là Bambusa vulgaris và Phyllostachys. Đây là loại măng thường thấy ở hầu hết mọi miền quê Việt Nam, măng tre là phần thân cây non vừa trồi lên khỏi mặt đất, bên ngoài có dạng hình nón, phủ nhiều vòng nang cứng và đầu xẻ tua ngắn.
Măng tre là tên gọi chung của nhiều loại tre như: Tre gai rừng, tre mỡ, tre bát bộ, tre la ngà,...Trên thị trường ngoài măng tre tươi còn có măng tre khô, dù là loại nào thì trong măng có chứa glucozit là cyanide, đây là một chất khá nguy hiểm với sức khỏe con người, dễ gây ngộ độc, buồn nôn, chóng mặt, vì thế khi ăn măng tre cần có cách loại bỏ độc tố trong măng ra.
Nhờ có vị ngọt, hơi đắng, tính mát mà măng tre được dùng chế biến thành các món ăn như: Ếch xào măng, thịt kho măng, canh măng, hay nộm măng vịt,...